Disneyland 1972 Love the old s
Www.iload.wap.sh
HomeAndroidGameForum
05:52
19/05/24
> >
Mục: TRUYỆN CREEPYPASTA
Poster: Admin

Lượt xem:
DON’T WORRY – ĐỪNG LO
Một đứa bé khoảng 6 tuổi, rất giỏi trong mấy trò tung hứng, ném, bắt,
bật nảy,… đại loại thế. Cậu làm rất nhiều thứ có liên quan tới những trò ấy cho tới khi cậu 6 tuổi, lúc mà cậu cần dùng tới những kỹ năng ấy.
Chúng ta cứ gọi cậu là Ted nhé.
Cậu bé mua một bó dây thun, bó chúng lại thành một quả bóng cao su nho nhỏ. Cậu gọi nó là Quả Bóng Cuộc Đời (the Life Ball). Nó có rất nhiều ký tự, biểu tượng, hình ảnh, màu sắc, chữ cái trên các mặt, nhưng bạn nhìn thấy những gì là tùy thuộc vào quan điểm của bạn.
Sau hôm ấy, cậu dành một năm để chế ra một viên thuốc giúp cậu không cần gì mà vẫn sống được. Cậu
không cần ăn, không ngủ, không uống… không gì cả.
Cậu bé bắt đầu chơi với Quả Bóng Cuộc Đời 24/7. Cậu bé bỏ học, bỏ cả gia đình, từ bỏ tất cả. Cậu chỉ ngồi
trong phòng, chơi với quả bóng. Ba năm trôi qua, và cậu bé vẫn chỉ tung quả bóng lên trần rồi bắt nó. Bố mẹ cậu vô cùng lo lắng, không hiểu cậu đang làm gì.
Không một ai có thể làm cậu xao nhãng. Họ đã làm đủ mọi cách, nhưng cậu bé vẫn chỉ nghịch quả bóng. Và cuối cùng bố mẹ cậu đã đưa cậu tới một nhà trị liệu tâm lý. Khi họ gặp nhau, cô bác sĩ hỏi cậu bé đang làm
gì.
“Cháu đang chơi với Quả Bóng Cuộc Đời của cháu” đứa bé trả lời, vẫn tiếp tục chơi.
“Sao cháu lại đặt tên cho nó như thế?” cô bác sĩ tâm lý hỏi.
“Quả bóng này cho cháu biết cháu còn bao nhiêu thời gian trong đời”
Ted trả lời. “Nó hoạt động thế nào?” cô bác
sĩ hỏi, tỏ vẻ lúng túng trước câu trả lời của cậu bé.
“Trước khi cháu chết, cháu sẽ rất, rất yếu” cậu bé giải thích “Và khi thời khắc ấy đến, cháu sẽ bắt đầu phải vật lộn với quả bóng này. Đó là lúc cháu biết cháu sắp chết.”
Bác sĩ tâm lý sững người, không ngờ rằng một đứa trẻ 10 tuổi có thể thông minh tới mức này. Và khi cậu bé rời đi, cô ấy bắt đầu nghĩ là cậu ta nói đúng…
Hàng chục năm trôi qua.
Cậu bé đã bị lờ đi trong suốt thời gian qua, cho tới một ngày, khi Ted đã 68 tuổi. Một người đàn ông tới nhà ông ta.
“Ông đang làm gì vậy” người đàn ông hỏi.
“Chơi với Quả Bóng Cuộc Đời tôi”. Ted đáp, giọng đều đều. “Nó hoạt động thế nào? Nó dùng để làm gì?” người đàn ông lại hỏi. “Nó là quả bóng dự báo khi nào tôi chết, lúc đó tôi sẽ yếu đi” Ted trả lời “và tôi sẽ phải vật lộn để tung
hứng được nó. Khi nào nó rớt, tôi sẽ chết”.
“Tại sao nó lại quan trọng với ông?” người đàn ông hỏi. “Để khi tôi chết, tôi không phải sợ chết nữa.” Ted đáp. “Nhưng điều đó có nghĩa lý gì về việc sợ chết khi ông đã chết rồi?” người đàn ông lại hỏi, dường như cuộc hội thoại này đã được dự liệu trước.
“Gì cơ?” Ted hỏi, tay thì vẫn tung bóng.
“Nhìn ông đi, ông đã chơi trò này trong 68 năm rồi” người đàn ông nói, đặt tay lên đầu Ted. “Ông chưa
từng sống cho đúng nghĩa cuộc đời ông, à có thể là có 6 năm đầu đời, nhưng khi ông tạo ra quả bóng này, khi ông tạo ra viên thuốc kia, ông đã không còn sống nữa… Ông không nên lo về cái chết trong khi ông đáng lẽ ra phải lo cho cuộc sống của mình.
Đó từng là cơ hội của ông, nhưng bây giờ ông chỉ còn-“ Ông ta bỏ tay khỏi đầu Ted “- Hai năm”
Ted tung hứng ngày càng chậm, trong khi nghe người đàn ông kia nói.
“Ông đã dành quá nhiều thời gian để lo lắng về cái chết, và ông phải hiểu ra rằng sống như thế là không
đáng sống. Nếu tôi cứ mãi lo lắng như thế, thì cứ chết quách đi cho rồi.”
Ted bắt đầu cảm thấy tung bóng khó nhọc hơn, cuối cùng ông dừng lại.
“Nhưng thời gian của tôi… Nó trôi qua hết rồi…” Ông lẩm bẩm, mặt đỏ lên.
“Thì đó chính là những gì ông mong đợi, là những gì ông đã lãng phí thời gian để có được mà. Còn nghĩa lý gì mà sống nữa đâu?”
“Cuộc sống của tôi… 62 năm làm việc vô nghĩa, mà chỉ mới sống 6 năm cuộc đời…” Ted lắp bắp, đánh rơi quả bóng.
“Và điều xấu là chúng ta không có máy thời gian” người đàn ông nhấn mạnh.
“Tôi… không thế làm lại gì chăng?” Ted hỏi.
“Không”. “Đó là những gì ông đã gây ra, và bây giờ hãy lãnh lấy hậu quả. Nguyên nhân và kết quả…”
“Hãy sống cho hết 2 năm còn lại của cuộc đời đi, đó là món quà duy nhất tôi có thể tặng ông…” người
đàn ông nói.
“Ông là ai?” Ted hỏi.
Người đàn ông mỉm cười, bước ra khỏi phòng…
Ted cố đi theo, nhưng người đàn ông đã biến mất…
Cùng chuyên mục
Xem thêm...
Tags: DON’T WORRY – ĐỪNG LO,DON’T, WORRY, , ĐỪNG, LO
Tìm kiếm DON’T WORRY – ĐỪNG LO trên Google
Share:
««« Trang Chủ
© Copyright Xtgem
Tùng & Mr.Ân
» Xem
SEO : Bạn đến từ :
U-ON Free Automatic Backlink Text Backlink Exchanges backlink seo ping Free Auto Backlink Exchange Service Auto Backlinks,autohits,autosurf, luottruycap